Nguyễn Văn Thái

Thu Dĩ Vãng






Ngắm mây xa nghe lòng những chơi vơi
Về quá khứ, bao canh trường thổn thức
Nắng thu reo giọt vàng khơi rạo rực
Kỷ niệm xưa… ì oạp vỗ bờ yêu…
 
Cầm trên tay chiếc lá đã úa nhàu
Da diết nhớ thuở còn xanh màu biếc
Trăng lấp lánh ngã ba sông tha thiết
Lời thầm thì cùng dế gọi trăng lên…
 
Đôi mắt ánh ngàn sao của yêu tin
Đóa môi thơm ngời ngời màu xuân chín
Ôi! Vương vít tơ lòng tình bịn rịn
Biết không em sương lan tím đồi mơ...
 
Thu đã về... lầm lũi một câu thơ
Trong mung lung bóng chim càng mờ mịt
Nhân duyên lỡ... sao trời rơi rụng hết
Cánh cỏ may ngơ ngác giữa trời chiều
 
Mơ dạt dào nồng cháy cuộc tình phiêu
Làm cánh gió nâng hồn say - diều bổng
Cùng thánh thót ngân nga bầu trời lộng
Ru trăm năm tím đỏ sắc hoàng hôn.
 
21-9-2020
Nguyễn Văn Thái

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 10 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "Thu Dĩ Vãng"